Thể thao 24h:“Thần cước” làng võ Việt có sức mạnh kinh hồn, từng khiến

  -  
Sau động thái “vuốt râu hùm”, Sáu Nhỏ tung một cú phang ống vào cánh tay của thầy Ngư. Đối thủ bị té văng ra, nằm sõng soài trên mặt đất, giãy đành đạch…
Giới võ miền Nam có câu "cặp chân Sáu Nhỏ, cặp chỏ Chà Và Hương". Sáu Nhỏ là một huyền thoại của làng võ miền Nam trước năm 1975. Sinh thời, dù sở hữu vóc dáng nhỏ bé nhưng ông từng bao lần làm đối thủ khiếp sợ nhờ vào tuyệt kỹ "phang ống" sấm sét của mình.

Ngọn cước huyền thoại từng khiến Công tử Bạc Liêu "bẽ mặt".

Sáu Nhỏ (hay Sáu Cường) tên thật là Nguyên Phước Cường, sinh khoảng đầu thế kỷ 20 tại huyện Tiểu Cần tỉnh Trà Vinh. Mới 10 tuổi, ông đã mồ côi cha mẹ, phải đi ở đợ cho người chú để sống qua ngày.

Từ khoảng 14 tuổi, Cường đi gánh nước mướn, chèo đò mướn từ Cầu Quan qua sông cái sang Đại Ngãi để mưu sinh, cuộc sống đầy cơ cực. Lớn lên một chút, quan lại ở làng xã luôn hiếp đáp vì Cường thường xuyên thiếu tiền thuế thân. Hết bị chủ đò, rồi bao nhiêu người có thế lực chèn ép, Cường âm thầm đi học võ.

Sáu Cường được đồn là học võ với ông Hai Ngàn - một tay giỏi võ trong băng anh chị giang hồ ở Trà Vinh trước 1945. Có người nói thêm, ông Hai Ngàn còn giới thiệu cho Sáu Cường học võ tiếp một võ sư ở miệt Bến Tre... Song, tất cả đều chỉ là chuyện kể, không có đầu đuôi, manh mối, cho nên chuyện Sáu Cường học võ với ai mà giỏi như vậy, đến ngày nay vẫn còn là ẩn số.

Chỉ có một việc mà ai ở Tiểu Cần cũng đều nhắc tới, đó là hằng ngày, sau giờ lao động mưu sinh, Sáu Cường thường xuống bãi chuối hột để tập đá. Sáu Cường tập hết hai chân, chân này đá rồi tới chân kia. Cả bãi chuối ấy, hầu hết thân cây đều bị bầm vập. Sau một thời gian, nhiều cây chuối hột thân to, đường kính khoảng hơn 30 phân cũng gãy ngang do hứng chịu vài đòn đá phang ống của Sáu Cường.

Sau khi đá gãy nhiều cây chuối, Sáu Cường bị người ta chửi mắng nên đã quay ra đá những bù nhìn bằng rơm, tức thân cây bện rơm xung quanh rồi dựng ngoài ruộng đuổi chim. Sáu Cường  bó thêm rơm vào những thân cây gỗ rừng để luyện cặp chân đá vừa mạnh, vừa dạn dĩ, cứng cáp hơn.

Người ta còn nói thêm về đôi bàn chân của Sáu Cường. Đó là một đôi chân to hơn người khác rất nhiều, đến nỗi không có giày dép nào vừa. Sáu Cường đã phải tự tay đẽo guốc để đi hoặc phải đặt các tiệm bán giày đóng theo kích cỡ bàn chân của mình. Đôi bàn chân to ấy đã cho Sáu Cường một uy lực khủng khiếp khi tung ra những cú đá bạt sơn, hay đá phang ống. Nhiều người bảo chắc tại có bàn chân kỳ dị như vậy nên cú đá Sáu Cường mới khác người.

Với người lớn tuổi hơn thì người ta gọi Sáu Cường là Sáu Nhỏ, vừa ám chỉ anh này ít tuổi hơn họ, nhưng đồng thời qua đó để thấy một đặc điểm là Sáu Cường có thân hình thấp bé, chỉ cao khoảng 1,6 mét.


Những năm 1940, nhiều địa chủ ở đồng bằng sông Cửu Long có phong trào nuôi võ sĩ trong nhà để giữ nhà. Ở Trà Vinh cũng vậy. Bảy Thoại là một hào phú, giàu nức tiếng Trà Vinh, từng rước thầy võ người Hoa ở Chợ Lớn tên là Lai Quý về dạy võ cho gia nhân và giữ nhà cửa, ruộng vườn (Lai Quý là thầy của võ sư Lê Văn Kiển, chủ tịch Tổng Hội Võ Học ở Sài Gòn từ 1969 đến 1975). Bảy Thoại cũng đón cả Sáu Cường về làm gia nhân.

Thời đó, quan huyện Tiểu Cần có một gia nhân là thầy Ngư, vốn là một anh chị trong giới giang hồ ở đất Trà Vinh. Quan huyện nhã ý cho thầy Ngư và Lai Quý giao đấu với nhau để xem cao thấp.

“Thần cước” làng võ Việt có sức mạnh kinh hồn, từng khiến Công tử Bạc Liêu phải “bẽ mặt” - Ảnh 2.

Khi giao đấu, Lai Quý nhanh chóng bị thầy Ngư hạ đo ván trong nháy mắt. Sáu Cường trong đám gia nhân của Bảy Thoại thấy Lai Quý bị hạ rồi, mà thái độ của thầy Ngư quá ư hống hách nên đã nhảy ra nhận đấu tiếp. Nhiều người can ngăn, vì chưa bao giờ thấy Sáu Cường đánh lộn với ai cho nên sợ rằng Sáu Cường sẽ chung số phận với Lai Quý.

Bị can ngăn, Sáu Cường vẫn quyết đấu. Thầy Ngư hất mặt hỏi Sáu Cường là ai mà dám vuốt râu hùm, bởi đất Trà Vinh này ai mà không biết đến thầy Ngư. Sáu Cường chỉ trả lời muốn thử sức với thầy Ngư.

Thế rồi, trận đấu diễn ra nhanh hơn sự mong đợi. Vừa mới nhập trận, Sáu Cường đã tung một ngọn phang ống vào cánh tay của thầy Ngư thì thầy Ngư đã bị té văng ra, nằm sõng soài trên mặt đất, giãy đành đạch.